CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Vương Phi Xà Y


Phan_56

Các chỗ ngồi quanh sân vốn là để cho khách ngồi xem tỷ thí, giờ phút này đều bị nhiễm đỏ một màu máu tươi. Nơi nơi trải đầy các mảnh vụn của cánh tay, cẳng chân và thân thể. Tất cả sự việc này chỉ phát sinh trong vài phút, vậy mà số lượng thi vệ của Tề gia đã mất đi quá nửa, con đường diệt môn của Tề gia càng ngày càng gần!

Tề Vân và Tề Lâm cùng với quản gia bên cạnh đầu đều đổ đầy mồ hôi, từ trước tới giờ tuy đã trải qua vô số chém giết nhưng mà bọn hắn lại vẫn không thể nhận ra được đấu khí màu đen có hơi thở giống như tới từ địa ngục này là cấp bậc gì. Ngay cả các hắc ý nhân kia bọn họ cũng đoán không ra, tất cả tình thế trước mắt này càng lúc càng khiến bọn họ trở nên rối loạn.

"Bạch công tử và Thần công tử có chuyện gì cũng từ từ nói chuyện đã" Khuôn mặt Tề Vân cố tỏ ra vẻ tươi cười, giọng nói cũng hiện ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Thật sự không phải là chúng ta không muốn giao ra Thất Huyết Linh Lung, mà là thật sự nó đã biến mất!"

"Biến mất?" Trong lòng Thần Công Liên cười lạnh, quay đầu nhìn Bạch Băng đang đứng thẳng lưng ở phía sau: "Thật sự biến mất rồi kìa, Băng nhi tin không?"

Tề Vân thấy Thần Công Liên hỏi thế, hắn cũng đưa mắt mong chờ nhìn về phía Bạch Băng, trong đôi mắt già nua cố gắng thể hiện ra sự chân thành tha thiết.

Bạch Băng nhìn thế thì khóe miệng mỉm cười: "Nếu như thật sự là biến mất..........vậy thì........."

Tề Vân mở to mắt, trong lòng vô cùng khẩn trương, hắn thầm mong Bạch Băng có thể nói ' thì cứ quyết đinh như vậy đi' ....nhưng mà thật sự có thể sao..... như vậy đi? có mà nằm mơ thì có !

"Một người cũng không giữ lại" Thu lại nụ cười, đôi mắt lạnh lùng trở nên sắc bén, mà lời nói này cũng khiến cho Tề Vân thiếu chút nữa là nghẹn thở không ra hơi mà chết!

"Nghe thấy chưa" Thần Công Liên thờ ơ nhìn qua mọi người, cũng không thèm để ý tới phản ứng của Tề Vân. Đấu khí màu đen trong tay đã bạo phát bắn ra nòoài, đồng thời còn có tất cả đám người mà Hắc Hổ và Hắc Báo mang đến cũng đồng loạt ra tay, vung lên trường kiếm lao về phía đám thị vệ.

"Thật sự chống đỡ không lại đâu, phụ thân, chúng ta đi trước......" Tề Lâm chống đỡ thân thể lớn tiếng kêu lên, lập tức di chuyển về phía sau.

Bạch Băng thấy Tề Lâm cùng Tề Vân lùi lại, thân thể đột nhiên đi chuyển như quỷ mị hướng về phía hai người lao tới. Bọn hắn trông thấy động tác của Bạch Băng thì đứng đờ người, thân thể vô pháp chống cự.

Thân thể của Bạch Băng lấy tốc độ sét đánh tiếp cận, trường kiếm xoẹt qua một vòng cung, trong nháy mắt kiếm khí đánh thẳng về phía hai người, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, hai người đang nóng lòng chạy trốn cho nên khi kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa. Kiếm khí thẳng tắp đánh tới thân thể bọn họ, hai người lập tức bị đánh bay ra xa vài thước.

Thân thể Tề Lâm vốn đã bị thương tích, cho nên khi bị đánh bay đập vào ghế đá thì chỉ biết trợn to hai mắt rồi hôn mê bất tỉnh.

"Ai cũng đừng mong trốn thoát" Bạch Băng lạnh lùng nhìn Tề Vân ngã xuống hộc máu ở trên đất, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Giao ra Thất Huyết Linh Lung"

"Phốc.......khụ khụ........mơ tưởng, ta thà chết cũng không giao ra" Tề Vân giữ chặt lấy ý phục trước ngưc, giao ra cũng chết mà không giao ra cũng chết. Dù sao cũng đều phải chết, vậy thì hắn sẽ không để cho bọn họ chiếm được Thất Huyết Linh Lung, hắn sẽ khiến cho bọn họ không được như ý!

"Không giao, tốt" Hai tròng mắt xinh đẹp híp lại, từ sâu bên trong dâng lên một ngọn lửa nóng rực, sau đó đảo mắt nhìn về phía đám người hắc y nhân kia: "Người của Tề gia một người cũng không tha, các ngươi lập tức chém hết tay chân của bọn chúng. Nhưng nhớ kỹ một điều, ta muốn bọn chúng phải để lại một hơi thở"

Để lại một hơi thở, đó chính là điều nàng muốn. Nàng muốn bọn chúng phải thừa nhận đau đớn muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.

"Vâng!" Các thủ hạ đồng thanh trả lời. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Băng không hề mang theo chút nào sợ hãi, mà ngược lại đối với bọn họ đó là sự cuồng vọng và hưng phấn. Bọn họ biết người chủ nhân này chính là tín ngưỡng, chính là sùng bái mà cả đời bọn họ muốn đi theo.

Giờ khắc này, chỉ cần là mệnh lệnh của nàng thì bọn hắn đều phục tùng không điều kiện, bởi vì vị chủ nhân này đối với bọn họ chính là Thần.

Bạch Băng liếc mắt nhìn Thần Công Liên ở bên cạnh, một thân hình xinh đẹp của hắn vào lúc này đã dính đầy máu tươi, nhưng khi nghe lời nói tàn nhẫn của nàng kia lại không hề nhăn mày lấy một cái. Nàng cũng biết hắn muốn vì nàng mà che chắn đi máu tanh, nhưng mà trong tay nàng từ lâu dã dính đầy máu, dù hắn có che chở ra sao thì máu ở trên tay nàng cũng không cách nào rửa sạch được.

"Ngươi không cần phải đi theo ta, dao dịch trước kia ngươi cũng có thể quên đi" Nàng nói rất chân thành, người đi theo nàng không một ai có thể giữ mình trong sạch, không dính máu tanh được. Vì vậy, nàng không đành lòng kéo hắn vào vòng xoáy rắc rối này.

Thần Công Liên sửng sốt trong thời gian ngắn, sau đó khuôn mặt hắn trở nên sáng lạn vô cùng. Trong nháy mắt nhìn vẻ mặt của Bạch Băng hắn càm thấy thật vui vẻ, nàng chính là vì để ý tới hắn nên mới nói thế, dù cho mọi người vẫn luôn nói nàng vô tình, nàng tàn nhẫn... Nhưng là ở trong mắt hắn, nàng so với bất kỳ ai cũng đều chân thật hơn cả.

"Ta thật vui vẻ" Đôi môi xinh đẹp mê người nở một nụ cười: "Thời điểm hắn không có ở đây, hãy để cho ta bảo vệ ngươi, trở thành một thế lực cường đại vì ngươi mà ra sức"

Dứt lời, nở nụ cười dấu đi vẻ chua xót. Tận sâu trong đáy lòng, hắn biết rõ nàng có lẽ sẽ mãi mãi không thể nào xóa đi được vị trí của Xích Liên Triệt để giành vị trí đấy cho hắn, nhưng là hắn cũng hiểu tình cảm là không thể cưỡng cầu... Nếu trước kia hắn và nàng gặp nhau trước khi nàng gặp Xích Liên Triệt thì có phải sẽ có kết cuộc khác với bây giờ hay không........

"Cảm ơn" Bạch Băng gật đầu, muôn vàn lời nói cũng khó mà diễn tả được cảm xúc lúc này, Thần Công Liên ở trong lòng nàng từ khi Phương gia diệt môn thì nàng đã sớm coi hắn là bằng hữu rồi, một tình bằng hữu chân thật không hề có tính toán lợi ích chứ không phải như trước kia.

"Có hai chữ này của ngươi là đủ, ta có thể vì ngươi mà giết hết người trong thiên hạ cũng không hề do dự" Dứt lời, những sợi đấu khí sắc bén như những cây gai nhọn bắt đầu bộc phát ra đấu khí càng thêm sắc bén.

Nhìn chằm chằm thân thể xinh đẹp của Thần Công Liên, Bạch Băng nở nụ cười, đây là nụ cười thật lòng chứ không phải là lạnh lùng như mọi khi, nụ cười này rạng rỡ vô cùng thậm chí có thể hòa tan cả băng tuyết.

Một màn này rơi vào trong mắt của Nhiếp Phong lại càng hắn chấn kinh, nụ cười kia, hắn cảm giác như vừa nhìn thấy được giấc mộng xinh đẹp. Hắn chưa bao giờ biết, thì ra đằng sau khuôn mặt lạnh lùng đó chính là ẩn giấu một nụ cười tuyệt mỹ như vậy, cho nên hắn biết kể từ lúc vừa rồi hắn thấy được nụ cười này thì có lẽ là cả cuộc đời này hắn cũng không thể nào quên đi.....

Bạch Băng thu hồi nụ cười, đảo mắt nhìn về phía Tề Vân.

"Ngươi quả thật là không chịu ngoan ngoãn lấy ra sao" Giọng nói của Bạch Băng bỗng nhiên trở nên rét lạnh giống như hầm băng, khiến cho người ta thân thể chịu đựng không nổi mà run lên.

"Không......Không giao" Tề Vân cố gắng thở ra một hơi lên tiếng, quyết tâm tới cùng cũng không chịu giao ra.

"Không giao? A, thật là có chí khí. Ta ngược lại rất muốn nhìn xem cái thân xác già khọm này của ngươi có thể cứng rắn chịu đựng được bao lâu" Bạch Băng châm chọc cười lạnh một tiếng: "Khổ hình thì ta có rất nhiều, chỉ sợ là với thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi thôi"

Dứt lời chỉ trong nháy mắt, một đám bột phấn màu trắng bay thẳng về phía người Tề Vân.

"Khụ khụ......Đây là......khụ khụ.......ọe...." Tề Vân hít phải bột phấn thì liên tục ho khan, rồi một mùi hương vị hôi tanh xông thẳng vào mũi khiến hắn cực kì ghê tởm.

"Chắc là Tề lão gia đều luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh giàu sang, những mùi hôi thối này có lẽ là chưa từng ngửi qua. Hiện giờ, để bản công tử làm cho Tề lão gia từ từ thưởng thức đi"

Bạch Băng thu tay lại, thoáng nhìn về phía Tề Lâm vừa mới hôn mê. Nàng thật muốn nhìn xem hắn còn có thể giả vờ nằm đó được bao lâu!

"Cái.....cái gì.......ọe ọe....." Dạ dày quay cuồng, mùi vệ ghê tởm này khiến hắn muốn nôn cũng nôn không ra, ngay cả trên người cũng bị bột phấn có mùi thúi này ăn mòn.

Bột phấn mà Bạch Băng làm ra, chỉ cần dính lên người thì sẽ lập tức bốc lên mùi tanh tưởi rồi sau đó ăn mòn tất cả. Mùi thúi này so với các loại dược ăn mòn khác còn mạnh hơn gấp đôi, dù cho thân thể có nội lực cường đại thì cũng chỉ có thể chịu đựng không qua ba canh giờ, chứ đừng nói là tình trạng hiện giờ của Tề Vân.

"Chủ tử, Toàn bộ người của Tề gia lúc này chỉ còn lợi một hơi thở" Hắc Báo cung kính báo lại.

"Tốt, tốt, trước hết đem chỗ bột phấn này rải lên trên người bọn họ" Hóa thi phấn này sẽ khiến cho người ta phải chịu cảm giác vô cùng đau đớn, loại đau đớn này không ai có thể chịu đựng nổi ạ. Tuy chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì sẽ bị tan chảy thành nước, nhưng mà đối với bọn họ thì vài phút này chẳng khác nào thời gian vài năm.

"Vâng" Hắc Báo nhận lệnh, xoay người đi về phía đám người đằng kia.

"Ngươi.....ọe.......Ngươi thật ngoan độc… ta sẽ liều mạng với ngươi..” Tề Vân còn xót lại nửa cái mạng nắm lấy đại đao ở bên người chem. mạnh về phía Bạch Băng.

“Như Vậy mà vẫn còn có thể hoạt động, ta đây phải tiếp tục chơi đùa với ngươi rồi!” trường kiếm vung lên.

“A……!”

Các đầu ngón tay rơi xuống, máu tươi chảy loang mặt đất.

“A!...cứu mạng.”

“Đau qua… đau quá.. chân của ta!”

“A..tay cũng không còn.”

Tiếng kêu thê thảm đã khiến Tề Lâm đang hôn mê thức tỉnh.

“Hắc Báo! Đem một ít hóa thi phấn rắc lên cơ thể họ, tta muốn họ cảm nhận được hơi thở của tử vong.”

“Chờ.. một chút..”Tề Lâm run rẩy nói.

“Ta ta… ta giao…”

Thất Huyêt Linh Lung được giấu ở cơ quan là cái nút sau cái ghế…. Hạt châu màu đỏ chính là thứ mà nàng đã mất đi khá nhiều thời gian a!

“Giết!”

“Nếu vẫn là chết vậy hãy cho ta chết một cách thoải mái đi.”

“Thoải mái! Tốt, Hắc Báo để cho hắn được chết thoải mái đi”

Bạch Băng thu hồi lại được Thất Huyêt Linh Lung bên miệng nở một nụ cười khát máu.

Chương 52.1 Giở Trò.

Hắc Báo cầm trường kiếm trong tay đâm về phía Tề Lâm, thật sự sẽ là một kiếm chí mạng sao?

Không, không phải.  Đã là kẻ thù của Bạch Băng thì sao lại có thể chết dễ  dàng như  vậy được.

Muốn  hắn một  kiếm giết  chết sao,  thật đúng  là suy nghĩ  trẻ con mà.

Tề  Lâm nhắm  mắt lại, lúc này với hắn một kiếm trí mạng cũng đã là thứ quá xa xỉ.  Một kiếm, chỉ cần một kiếm này thôi, hắn sẽ không còn phải đối mặt với những người đáng sợ này nữa.

"Từ từ đã, ta nghĩ lại thì thấy một kiếm kết thúc thì hình như là có chút quá lời cho ngươi thì phải" Lời nói nhẹ nhàng lại vang lên từ trong miệng Bạch Băng.

Nghe thế, thân thể Tề Lâm cứng đờ, vốn dĩ đang nhắm mắt chờ chết nhưng khi nghe lời nói này thì hai mắt đột nhiên bật mở.  Hắn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Bạch Băng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi....ngươi..ngươi đùa giỡn ta.....!"

Bạch Băng nhíu mày nở nụ cười: "Cuộc sống quá nhàm chán, ta đùa giỡn là muốn tăng thêm phần thú vị cho ngươi mà, Hắc Báo sao còn chưa ra tay!"

"Vâng!" Hắc Báo gật đầu, mặt không chút thay đổi vung lên trường kiếm trong tay.

"A......A......Ngươi..........A......." Tề Lầm nhìn mình bị mất đi đôi tay thì lăn lộn trên mặt đất, gào thét ầm ĩ.

Hắc Báo vẫn không hề để ý, trường kiếm vẫn tiếp tục dơ lên khiến cho máu tươi văng đầy trên mặt đất.

"Bạch Băng....Ngươi sẽ chết không được tử tế đâu, ta chết đi dù có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, ta sẽ ngày đêm bám theo ngươi......  ngươi sẽ không được chết tử tế......" Thanh âm đứt quãng theo trong miệng của Tề Lâm truyền ra.

Bạch Băng nghe được lời nguyền rủa, nàng cũng không hề nhíu mày dù chỉ một cái.  Lời nguyền rủa kiểu này nàng đã nghe qua quá nhiều rồi, nếu như thật sự lời nguyền rủa có ứng nghiệm, chỉ sợ trên thế giới này đã chết không ít người rồi.

"Thu dọn sạch sẽ" Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua, rồi Bạch Băng xoay người đi ra ngoài.  Cùng nàng đối nghịch, kết quả dù nhẹ nhàng nhất thì cũng phải trở thành người côn! ( nghĩa là mất đi tứ chi đó)

Tàn nhẫn sao, nàng chưa bao giờ cảm giác được.

Trên thế giới này nếu như quỷ lệ là đáng sợ, thì Bạch Băng nàng còn phải đáng sợ hơn so với chúng.

----------------------

Đêm khuya yên tĩnh.

Trong phòng Bạch Băng đèn đuốc sáng trưng, chiều hôm nay nhận được tin tức Xích Liên Triệt xuất quân đi ra ngoài Biên Cảnh.  Tuy nàng đã sớm đoán được Xích Liên Triệt sẽ vì nàng mà xuất binh, nhưng khi chính tai nghe được tin này, thì ít nhiều vẫn làm cho nàng giật mình.

Cả giang sơn to lớn hắn không để ở trong mắt, mà hắn lại vì nàng mà xuất chiến. Nàng hiểu rõ tính tình của Xích Liên Triệt, vì chính nàng cũng là một thân một mình phấn đấu mà có được ngày hôm nay giống như hắn, nên nàng hiểu được.  Nếu như đó không phải là chuyện rất có ý nghĩa và quan trọng với bản thân, thì hắn sẽ không bao giờ chịu làm như vậy.

Nhìn Thất Huyết Linh Lung trong tay, tuy đã cùng hắn cắt đứt tình cảm nhưng trong lòng lại vẫn không thể không lo lắng. Nhưng vì Tiểu Nham, nàng không thể không làm vậy, cứ mỗi lần nghĩ tới hung thủ giết chết Tiểu Nham chính là Đông quý phi, nàng luôn không thể khống chết được mà muốn đại khai sát giới!

"Chủ nhân, đã đạt được Thất Huyết Linh Lung vậy mà sao vẫn mất hứng như vậy ạ" Tiểu Kim từ bên trong nhẫn Ám Ma chui ra bò lên bàn, ngẩng cái đầu to lớn cọ cọ Bạch Băng.

"Như thế nào lại béo lên rồi hả?" Bạch Băng nhìn con vật to lớn trước mặt mà sửng sốt, tại sao lại béo lên nhiều thế này.

"Ừm, quả thật là to lớn hơn. Chủ nhân làm sao bây giờ, với thân thể này của ta, liệu có sinh ra chuyện gì không tốt hay không" Vẻ mặt Tiểu Kim cầu xin nhìn Bạch Băng, thân thể mỗi ngày một to hơn, nếu như còn tiếp tục thì chỉ sợ ngay cả phòng của chủ nhân nó cũng không thể đi vào được nữa.

"Đã bảo ngươi là ăn ít một chút, ngươi lại không chịu nghe. Cả ngày người chỉ ăn với ăn, không béo phì mới là lạ" Tiểu Bạch cũng ở trong nhẫn Ám Ma chui ra, đã hai ngày ở trong này khiến nó buồn muốn chết. Tiểu Kim thì lúc nào cũng chỉ biết ăn, hắn trông thấy mà chỉ muốn mắng cho nó chết luôn đi, đúng là một đứa tham ăn!

"Người ta đói chẳng lẽ không thể ăn cơm à, chủ nhân, ngươi nhìn Tiểu Bạch kìa, ăn nói thật là khó nghe" Tiểu Kim trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, nó rất khó chiu ạ.  Thân thể này đã khiến cho nó phiền muốn chết rồi, thế mà hắn lại còn thêm mắm thêm muối mà mắng nó.

"Được rồi, đừng náo loạn.  Thân thể của Tiểu Kim cũng là do tự nhiên mà to lớn lên chứ không phải bệch tật xấu gì, cũng chỉ là thân thể to hơn mà thôi chứ có gì đâu" Bạch Băng đưa tay sờ đầu Tiểu Kim.

Nàng cảm thấy được thân hình của Tiểu Kim là do tự nhiên mà lớn lên, từ sau khi nó tiến hóa thì đã tiến vào trạng thái ngủ say, một lần là ngủ tới mấy ngày, rồi lại tăng thêm sức ăn....  tất cả các dấu hiệu này của nó đều cho thấy Tiểu Kim chính là đang phát triển thân thể mà thôi.

"Thật sự sao, chủ nhân nếu đã nói là không có việc gì, ta cũng yên tâm" Tính tình của Tiểu Kim rất thẳng thắn, vừa nghe thấy vậy thì ngay lập tức lại vui vẻ cười rạng rỡ.

Tiểu Bạch bĩu môi nhìn Tiểu Kim đang nịnh nọt chủ nhân.

"Chủ nhân, hiện giờ tất cả mọi chuyện này đã kết thúc, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Tiểu Bạch quay đầu nhìn Bạch Băng. Nó cảm giác được, chủ nhân lúc này đang có rất nhiều tâm sự, tinh thần luôn không ổn định.

Bạch Băng đang sờ đầu Tiểu Kim thì ngừng lại, đi đâu?

Hiện giờ Xích Liên Triệt đã xuất binh đi tới Biên Cảnh, hai nước vây công thì hắn làm sao có thể làm sao có thể chống đỡ.  Hơn nữa trên người còn có Huyết Chú tái phát, chỉ còn ba ngày nữa là phải nghênh chiến. Mà hôm qua là đêm trăng tròn, bị Huyết Chú hành hạ thì hắn làm sao có thể chịu đựng được mọi chuyện.

Thời gian chỉ còn lại ba ngày, công lực dùng để áp chế Huyết Chú căn bản không thể nào phục hồi kịp.  Đối mặt với trăm vạn đại quân, hắn làm sao để ứng đối?

"Chủ nhân, có người đang đến đây" Lỗ tai Tiểu Bạch động đậy, tính cảnh giác cực kỳ cao.

Bạch Băng quay đầu, nàng không hề có cảm giác được là có người đến gần.  Cảm giác của nàng vô cùng nhạy cảm vậy mà cũng không phát hiện ra, xem ra sự mẫn cảm của ma thú quả thật là rất cường đại.

Sau hai phút, Bạch Băng mới cảm nhận được có người tiến đến gần đây.

"Nếu đã đến, thì cần gì phải trốn tránh" Bạch Băng dơ tay cầm lên chén trà uống một ngụm.

Người đang ẩn nấp trong lòng cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn không hiện thân.

"Còn không chịu ra" Ánh mắt Bạch Băng sáng rực, nàng biết người này từ khi xuất hiện tới giờ đều không có chút sát khí nào.  Tuy không có nguy hiểm nhưng nàng cũng không thể không thể không để ý, nàng rất ghét bị người khác lén lút rình rập.

"Thuộc hạ tham kiến vương phi" Giọng nói của Lôi Hỏa truyền từ chỗ ẩn nấp ra ngoài, thấy Bạch Băng híp mắt, lời nói có chút tức giận thì hắn cũng không muốn trốn nữa.

"Là ngươi!" Bạch Băng nhìn người từ bên ngoài cửa sổ bay vào, sắc mặt hiện lên vẻ nghi ngờ: "Ngươi tại sao lại ở đây?"

Lôi Hỏa là thị vệ bên người Xích Liên Triệt, chưa bao giờ từng rời khỏi người hắn, hiện giờ lại xuất hiện ở đây là vì sao?

"Đây là mệnh lệnh của Vương gia, người muốn thuộc hạ đến bảo vệ Vương phi" Lôi Hỏa nói xong, trong lòng cũng trở nên buồn bực. Vương gia rõ ràng là bảo hắn âm thầm bảo vệ, không được để lộ thân phận. Hiện giờ do hắn tiếp cận quá gần, cho nên để lộ ra mất rồi.

"Bảo vệ?" Ánh mắt Bạch Băng lóe lên: "Ngươi đi đi, ta chưa bao giờ cần bất kỳ kẻ nào bảo vệ, huống hồ lúc này ta đã không còn là vương phi của các ngươi nữa rồi"

Đúng vậy ạ, đã không còn nữa rồi. Lời nói kia vang lên, giống như một lần nữa cảnh cáo chính mình, nàng cùng Triệt đã cắt đứt tình cảm.........

"Vương phi, Vương gia đối với Vương phi cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.  Hiện giờ, vì để bảo vệ người an toàn, người ngay cả phải khai chiến với hai nước cũng không do dự. Ngoài ra, vương gia còn hạ lệnh cho thuộc hạ âm thầm bảo vệ vương phi nữa" Lôi Hỏa cẩm thấy sốt ruột, nhưng lại không biết nói như thế nào.  Tình cảm của vương gia đối với vương phi bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, thế mà lúc này vương phi lại lạnh lùng như vậy khiến cho hắn có chút bất bình thay vương gia ạ.

Mỗi một câu một chữ của Lôi Hỏa đều khắc sâu ở trong lòng của Bạch Băng, cái loại cảm giác khó nói nên lời này khiến nàng vô cùng khó chịu, ngay cả thở cũng không được.

"Đêm đó Vương phi rời đi hoàng cung, Vương gia cũng đoạn tuyệt quan hệ với Đông quý phi, rời khỏi hoàng thất.  Hiện giờ bị hai nước vây công, Đông quý phi tới nhờ giúp đỡ thì Vương gia cũng chỉ lạnh lùng nói, Xích Nguyệt hưng hay vong cùng với ta không quan hệ.  Mãi cho tới khi hai nước đề xuất ra điều kiện, vì điều kiện này có liên quan tới vương phi cho nên vương gia mới không thể ngồi im được.  Người không thể để mọi người giao ra vương phi cho nên mới phản đối và mang binh đi xuất chiến, thế nhưng lúc này vương phi lại lạnh lùng như vậy, thuộc hạ thấy mọi chuyện vương gia làm thật không đáng giá!" Dứt lời, Lôi Hỏa ngẩng đầu nhìn Bạch Băng, trong mắt không hề có chút sợ hãi.

Ngón tay Bạch Băng nắm chặt lại, khi đối diện với ánh mắt của Lôi Hỏa nàng thậm chí còn có cảm giác hoảng loạn. Ngày ấy khi nàng rời đi, thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Xích Liên Triệt vậy mà lại vì nàng làm như thế, còn nàng thì...........

"Tiểu Bạch, ngày mai ngươi đi theo Lôi Hỏa ra Biên Cảnh" Ánh mắt Bạch Băng lóe lên, làm người ta không đoán ra được nàng đang tính toán chuyện gì.

'Cái gì? Chủ nhân, người muốn ngày mai ta với hắn cùng đi Biên Cảnh?' Tiểu Bạch kêu lên sợ hãi, móng vuốt không ngừng cào cào y phục của Bạch Băng.

'Chủ nhân, vì sao lại muốn Tiểu Bạch đi Biên Cảnh?' Tiểu Kim ngẩng đầu nghi ngờ hỏi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog